Thứ Năm, 26 tháng 4, 2012

TO---

Алекса́ндр Серге́евич Пу́шкин


Я помню чудное мгновенье: Передо мной явилась ты, Как мимолетное виденье, Как гений чистой красоты. В томленьях грусти безнадежной, В тревогах шумной суеты, Звучал мне долго голос нежный И снились милые черты. Шли годы. Бурь порыв мятежный Рассеял прежние мечты, И я забыл твой голос нежный, Твои небесные черты. В глуши, во мраке заточенья Тянулись тихо дни мои Без божества, без вдохновенья, Без слез, без жизни, без любви. Душе настало пробужденье: И вот опять явилась ты, Как мимолетное виденье, Как гений чистой красоты. И сердце бьется в упоенье, И для него воскресли вновь И божество, и вдохновенье, И жизнь, и слезы, и любовь.

               TO---

                      Alexander Sergeyevich Pushkin


I remember the marvellous moment you appeared before me, like a transient vision, like pure beauty's spirit. Lost in hopeless sadness, lost in the loud world's turmoil, I heard your voice's echo, and often dreamed your features. Years passed. The storm winds scattered, with turbulent gusts, that dreaming. I forgot your voice, its tenderness. I forgot your lovely face. Remote in my darkened exile, the days dragged by so slowly, without grace, without inspiration, without life, without tears, without love. Then my spirit woke and you, you appeared again, like a transient vision, like pure beauty's spirit. And my heart beats with delight, and ecstasy, inside me, and grace and inspiration, and tears, and life, and live.

                   GỬI...

                                         Tác giả: Puskin
                                                                              (Alexander Sergeyevich Pushkin)
                                               Dịch giả: Thuý Toàn

Anh nhớ mãi phút giây huyền diệu:
Trước mắt anh em bỗng hiện lên,
Như hư ảnh mong manh vụt biến,
Như thiên thần sắc đẹp trắng trong.
Giữa day dứt sầu đau tuyệt vọng,
Giữa ồn ào xáo động buồn lo
Tiếng em nói bên tai anh văng vẳng,
Bóng dáng em anh gặp lại trong mơ.
Tháng ngày qua. Những cơn gió bụi
Đã xua tan mộng đẹp tuổi thơ,
Lãng quên rồi giọng nói em hiền dịu,
Nhoà tan rồi bóng dáng nguy nga.
Giữa cô quạnh âm u tù hãm
Dòng đời trôi quằn quại hắt hiu,
Chẳng tiên thần, chẳng nguồi cảm xúc,
Chẳng đời, chẳng lệ, chẳng tình yêu.
Cả hồn anh bỗng dưng tỉnh giấc
Trước mắt anh em lại hiện lên,
Như hư ảo mong manh vụt biến,
Như thiên thần sắc đẹp trắng trong.
Trái tim lại rộn ràng náo nức,
Và trái tim sống dậy đủ điều
Cả thiên thần, cả nguồn cảm xúc,
Cả đời, cả lệ, cả tình yêu.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét