Bằng cuốc, tay đào thủ công, quân dân Củ Chi (TP HCM) đã
tạo nên hệ thống 3 tầng địa đạo dài hơn 250 km, sâu 10 m dưới lòng đất.
Từ đây, quân giải phóng bất ngờ đánh phá địch, làm nên những chiến công
lẫy lừng.
Từ năm 1948 đến 1968, từ căn cứ cách mạng cách trung
tâm Sài Gòn 70 km về phía Tây Bắc, quân kháng chiến nhiều phen xuất quỷ
nhập thần, gieo bao nỗi kinh hoàng cho kẻ địch.
* Khám phá địa đạo Củ Chi * Cuộc sống thời chiến dưới địa đạo* Clip thăm địa đạo dưới lòng đất |
Theo Ban Giám đốc Khu di tích lịch sử địa đạo Củ Chi,
công trình hệ thống ngầm này ghi dấu bao công sức, mồ hôi, máu và nước
mắt của người dân vùng quê được mệnh danh đất thép.
Năm 1948, ở hai xã Tân Phú Trung và Phước Vĩnh An đã
bắt đầu xuất hiện những đoạn hầm ngắn, cấu trúc đơn giản dùng để cất
giấu tài liệu, vũ khí, làm nơi trú cho lực lượng du kích hoạt động. Về
sau, mô hình hầm được lan rộng trong nhiều xã. Đến năm 1965, năm xã phía
Bắc Củ Chi đã hoàn thành địa đạo "xương sống".
Khi cuộc chiến chống Mỹ phát triển mạnh vào những năm
1966-1968, phong trào đào địa đạo ngày càng phát triển ở vùng đất này.
Khắp nơi, trai gái, trẻ già nô nức tham gia kiến tạo đường hầm đánh
giặc. Đến năm 1968, hệ thống địa đạo khoảng 250 km được hình thành.
Địa đạo Củ Chi là di tích lịch sử với hệ thống hầm dài 250 km dưới lòng đất. Ảnh: Kiên Cường |
Vào những thời kỳ chiến tranh ác liệt nhất, tất cả
hoạt động của người dân, lực lượng du kích đều phải chuyển xuống địa
đạo. Đường hầm có nơi ẩm ướt và ngột ngạt do thiếu dưỡng khí, ánh sáng
(chủ yếu là đèn nến hoặc đèn pin). Mỗi khi có người ngất xỉu phải đưa ra
cửa hầm hô hấp nhân tạo mới tỉnh lại. Vào mùa mưa, lòng đất phát sinh
nhiều thứ côn trùng, rắn rết... Đối với phụ nữ càng khó khăn hơn, có
người sinh con và nuôi con trong địa đạo. Từ đây, lực lượng quân giải
phóng liên tục quấy rối, đánh phá địch.
Cấu trúc địa đạo gồm 3 tầng. Tầng một cách mặt đất 3 m
dành cho lực lượng chiến đấu, tầng thứ 2 cách mặt đất 6 m dùng làm nơi
nghỉ ngơi cho thương binh, người già, trẻ em. Tầng thứ 3, sâu nhất cách
mặt đất 8 đến 10 m.
Hệ thống đường hầm chạy ngoằn ngoèo trong lòng đất, từ
đường "xương sống" tỏa ra vô số nhánh dài ngắn, ăn thông với nhau. Có
nhiều nhánh đổ ra sông Sài Gòn, để khi tình thế nguy kịch du kích có thể
vượt sông sang vùng căn cứ Bến Cát tỉnh Bình Dương.
Dọc địa đạo có rất nhiều lỗ thông hơi thông lên mặt
đất được du kích ngụy trang giống những tổ mối. Hầm chông, ụ pháo giúp
du kích chĩa súng lên mặt đất. Bố trí hầm đầy đủ chức năng của một căn
cứ địa kháng chiến, như có nơi cứu chữa thương binh, bếp ăn Hoàng Cầm
(giấu khói) nổi tiếng, khu chế tạo vũ khí, phòng họp.
Mỗi đường hầm chật hẹp với cửa ra vào bé chỉ đủ một
người nhỏ gầy chui qua, nhiều đoạn phải bò hoặc đi lom khom nên lính
Pháp - Mỹ to cao không thể nào qua được.
Mỹ đã dùng trăm phương nghìn kế để đánh sập địa đạo Củ Chi nhưng đều thất bại.
Để phá địa đạo, năm 1966 Mỹ tổ chức cuộc hành quân "Cài bẫy", dùng máy
bơm nước vào trong lòng địa đạo. Chiến dịch thất bại do không đủ lượng
nước để làm ngập địa đạo.
Năm 1967, Mỹ dùng đội quân “chuột cống” mệnh danh "Bóc
vỏ trái đất" đánh địa đạo. Trong cuộc càn, Mỹ sử dụng 600 công binh có
hình thể nhỏ, mang mặt nạ phòng hơi độc, súng tiểu liên cực nhanh… để
phá hủy địa đạo. Lực lượng ít nên việc phá sập một số đoạn ngắn của địa
đạo cũng không thấm vào đâu so quy mô đường hầm nên cuộc càn cũng thất
bại.
Sau đó Mỹ sử dụng 3.000 con chó dẫn đường săn lùng
phát hiện địa đạo, đánh hơi người bốc lên từ các lỗ thông hơi và miệng
hầm. Du kích dùng nhiều cách như bắn chết chó, dùng ớt khô trộn với bột
tiêu để nhử, nhưng cách này không ổn do địch sẽ phát hiện được địa đạo
khi chó bị bắn chết và ho vì ớt. Các đơn vị liền phát động chiến dịch
trừ chó trong nhân dân và chiêu này của địch cũng bị thất bại.
Mỹ xoay qua dùng xe cơ giới ủi càn phá địa đạo: hàng
trăm xe tăng, cơ giới xúc đứt từng khúc địa đạo, xe ủi cũng thổi chất
độc hóa học vào đường hầm. Nhưng cách thức này cũng phá sản do bị quân
du kích đánh trả cả ngày lẫn đêm.
Mỹ bèn áp dụng chiến thuật "Gieo cỏ phá địa hình". Cỏ
lạ được gieo xuống, một tháng sau cao tới 2-3 m, thân to và sắc gây khó
khăn cho du kích. Mùa khô cỏ bị đốt cháy khiến du kích không còn chỗ
trú; thế nhưng các lực lượng vẫn kiên trì bám vùng căn cứ khiến sách
lược này phá sản.
Ngày nay, địa đạo Củ Chi đã trở thành di tích lịch sử,
hầm và các lối dẫn vào hầm được cơi nới rộng ra cho du khách dễ tham
quan. Hiện có khoảng 1.000 du khách tham quan địa đạo mỗi ngày.
Thanh Nhật
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét