Thứ Ba, 1 tháng 5, 2012

Trần Đăng Khoa

II. Thi phẩm lục bát:




Hoa Xương rồng nở




Biết rằng em đã xa xôi
Nhớ em lại nhớ cái thời chăn trâu
Chiều mưa tàu chuối che nhau
Thoắt thôi em đã thành dâu nhà người...

Biết là em quá xa rồi
Cớ chi dạ cứ bồi hồi nôn nao
Cõi riêng nào có người nào
Chiều nay anh lại rẽ rào tìm sang...

Bời bời ngọn gió ngổn ngang
Hoa xương rồng vẫn nở vàng lối xưa
Ngõ tre nghe lá đổi mùa
Bóng em khuya sớm nắng mưa đi về
Mẹ cười khoé mắt đỏ hoe
Anh ngồi nghe gió thổi se lá vườn...
Thương anh mẹ gọi bằng con
Có gì ấm áp, gần hơn mọi ngày

Có gì vời vợi nước mây
Anh thành khách lạ qua đây ghé nhờ
Bến quê còn nỗi hẹn hò
Mình anh trở lại... con đò đã sang...

Nhớ em anh dạo thăm làng
Sương thu bảng lảng đôi hàng cây thưa
Đường xưa thoảng chút hương xưa
Chiều quê ngỡ có em vừa đi qua.

Miên man anh lại về nhà
Giếng thu với mảng trăng ngà có nhau
Tưởng như em mới gội đầu
Gương con treo vội lệch sau cột nhà

Tưởng như em mới bước ra
Nghe đau sang ngoại biếu bà bát canh
Hoa xương rồng nở xanh xanh...



( Nguồn lucbat )

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét