Tôi xa người vào lúc cuối năm
Có sương muối lạnh khổ vô cùng
Có bao nhiêu chuyện chưa hề nói
Lòng buồn như sợi chỉ rối tung
Tôi xa người vào lúc sớm mai
Người phu quét đường đang đốt lá cây
Vài ngọn khói bay lên mệt lả
Buồn buồn như ngọn gió heo may
Tôi xa người cây cối hoang mang
Lá rơi theo hoa giấy ngập đường
Cây cuối năm như bộ xương chết đói
Bên lề đường khắc khoải trông theo
Lúc bấy giờ ánh điện run run
Không khác chi đôi mắt kinh hoàng
Của những lúc vô tình soi thử
Và vô tình đập vỡ chiếc gương
Tôi xa người như con sáo sang sông
Cô đơn nhưng chẳng thiết phân trần
Nên chọn lúc phố phường khuya khoắt
Ra đường cho khỏi gặp ai quen
Lúc xa người tôi chạy thật nhanh
Người phu quét đường hết sức ngạc nhiên
Bởi những tiếng giày khua rất gắt
Như tiếng ngựa thồ lóc cóc trong đêm
Nếu xa người tại một bến sông
Nơi diễn ra những chuyện đau lòng
Tôi sẽ đi một mình lầm lũi
Hoặc sẽ ngồi bó gối trong khoang
Nếu xa người tại một sân ga
Tôi sẽ đi chuyến tàu hỏa tốc
Phút cuối chỉ có tôi là khách
Người soát vé tàu chẳng thiết đi theo
Nếu xa người tại một phi trường
Tôi sẽ đi bằng chuyến bay đêm
Những bóng đèn chạy quanh phi đạo
Là mắt người phản chiếu lúc lên thang
Nếu xa người tại chính hồn tôi
Ai sẽ đóng vai người khổ nhất
Bởi chúng ta thảy đều giấu mặt
Dửng dưng như kẻ khác xa nhau
Dẫu xa người tại chính hồn tôi
Hay đi bằng những phương tiện khác
Sẽ nín đi những lời từ biệt
Khi thất tình khổ nhất đôi môi
Cao Thoại Châu ( http://caothoaichau.blogspot.com )
--------------------
Đã đăng trong Hoa Nắng
đặc san trường Pleime 1971.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét